Đứng giữa trời đông
Buồn
Trơ trụi lá
Bỗng một sớm mai nhựa lên cành hối hả
Hé mắt chồi non
Xuân đã đến rồi
Sương lệ dâng tràn lấp lánh nắng vàng tươi
Sức sống lại bùng lên sau điêu tàn quá khứ
Lại đầy ắp tươi xanh một thời thiếu nữ
Sao cứ vời vợi thế hoa ơi
Một màu tím hút hồn nắng hạ
Chiều rơi!
"...Hò ơ..dòng sông chảy xiết lái thuyền về đâu?
Trên sông Vàm Cỏ Đông nước chảy ngược dòng..."
Xin đừng trách nhé dòng sông
Nếu hay con nước ngược dòng vì đâu
Nhớ chăng tự thủa ban đầu
Lời sông còn ấm thương câu hẹn hò
Dòng sông còn có đôi bờ
Buồn vui với những chuyến đò ngược xuôi
Biển không bên lở bên bồi
Ngàn năm vẫn nguyện một lời cùng nhau
Màu hoa nhuộm tím chân cầu
Lục bình ơi nắng vương sau cánh bèo
Ngẩn ngơ thương mái tranh nghèo
Lênh đênh đâu tiếc sóng triều dạt trôi
Trái tim đã trót yêu rồi
Mới xui con nước thay lời trước sau
Nếu là biển chẳng thẳm sâu
Làm sao khiến sóng bạc đầu sông ơi...
Chợt vương má lúm đồng tiền
Những vần thơ cuả hoa niên một thời
Ngày xưa thuở ấy xa rồi
Tóc mây buông ngập vai người tròn căng
Ngày xưa ai bảo em rằng
Cây Đa chú Cuội vầng Trăng hững hờ
Ngượng ngùng từ biệt tuổi thơ
Đã thành người lớn bao giờ đâu em
Vẫn vương vấn tiếng dế mèn
Trái tim xưa vẫn chưa quen bồi hồi
Biết chi non biển xa vời
Xốn xang nghe tiếng em cười trong veo
Trách anh vụng dại quá nhiều
Giá chi dám ngỏ lời yêu một lần...
Trời mưa nước chảy qua sân
Em lấy chồng gần hay lấy chồng xa
Đừng nhìn chú Cuội cây Đa
Để cho má lúm nhạt nhòa vầng Trăng!
GỬI EM GÁI HUẾ
Nhạc Trung Kim
Ca sỹ Thanh Phong
***
NGUYÊN TÁC: GỬI HUẾ
"Kim Luông có gái mĩ miều
Trẫm thương trẫm nhớ trẫm liều trẫm qua"
(Lời vua Thành Thái)
Gửi người em gái Kim Luông
Một lời thương một lời thương ban đầu
Sao xanh xanh thẳm một màu
Sao êm ả tựa như câu hẹn hò
Hương Giang ơi tự ngàn xưa
Cây đa bến nước con đò còn đây
Vầng trăng khi khuyết khi đầy
Có soi tỏ trái tim này ngẩn ngơ ?
"Nhớ em anh cũng muốn vô
Sợ truông nhà Hồ sợ phá Tam Giang.."
Câu ca xưa ngỡ nhẹ nhàng
Mà sao bỗng thấy phũ phàng thờ ơ
Giá đừng như tỉnh như mơ
Giá đời đứt hẳn đường tơ cho rồi
Giá không có một nụ cười
Để cho đau đáu suốt đời vì nhau
Bao lần cứ hẹn lần sau
Bấy lần lỗi hẹn phải đâu vô tình
Huế thì cứ mãi mãi xanh
Chỉ riêng có một mình anh bạc đầu!
Chợt nhìn về bến Văn Lâu
Một ngôi sao hiện giữa bầu trời khuya...
Dẫu trời thu có nổi sóng giận hờn
Đáy nước Tây Hồ vẫn trong veo không đổi
Dẫu cả khi anh là người có lỗi
Em vẫn ắp đầy bao dung
Dẫu lang thang cho tới tận cùng
Chưa hiểu hết thẳm sâu trong lòng nước cả
Ngày xưa
Sẽ hoàn hoàn xa lạ
Nếu mình chẳng được quen nhau...
Chẳng lẽ rồi cát bụi rêu phong
Cứ hờ hững vô tình biến lâu đài thành tháp cổ
Cứ để cảnh điêu tàn làm thêm đau xứ sở
Cứ để kẻ lữ hành mãi mãi mỏi mòn chân?
Bỗng thấy thưong người bỗng thấy thương thân
Thương bóng hoàng hôn nhạt phai dần sắc nắng
Thương cả chút má hồng còn dai dẳng
Chẳng nỡ ra đi trước sóng sánh cuối cùng..